.
.
KHÔNG HẸN
.
Có những chuyến xe đổ trước nhà
Vội vàng, tôi chạy vội vàng ra
Ánh mắt lạ xa nào nhạt nhẽo
Những bước lần đi thêm cách xa
.
Tản mát sân phơi trống vắng rồi
Tần ngần một bóng một hình thôi
Chuyến xe không hẹn và đi khuất
Đứng lặng buồn vương chút ngậm ngùi
.
Chuyến tàu làm một bạn hững hờ
Mà đời luôn ngóng đợi nguồn mơ
Rơi buồn trên những sân ga vắng
Chẳng hẹn hò đâu để đợi chờ
.
Thời gian rồi chóng mịt mờ tăm
Cằn cỗi có hằn, len tận tâm
Thoáng đó nhộn nhàng vui tuổi trẻ
Dìm sâu hiu quạnh rất âm thầm
.
Năm tháng vàng phai lấp tuổi ngà
Để hằn lên nét của làn da
Ai người dấu lạnh buồn không nói
Giấc mộng ngày xanh bụi xóa nhoà!
.
(Viết tặng Ngọc Dung)
Thẩm Thy Phượng
.