
Có đây rồi đầy dẫy những hương thơm
Hương tình yêu ngào ngạt mộng mê hồn
Anh trao gởi từ môi yêu chớm nở
Phút xa nhau là xôn xao nhung nhớ
Tưởng như buồn tư lự đến trăm năm
Gọi mãi tên nhau và nói yêu thầm
Dù nhiều thế vẫn coi là chưa đủ
Loài hoa dại luôn yêu màn sương phủ
Trong muôn đời ấp ủ mộng thương yêu
Cuộc trăm năm thoáng chốc có đâu nhiều
Anh hãy cứ si tình như buổi ấy
Bể yêu thương sẽ triền miên sóng dậy
Máu tim em hồng bởi máu tim anh
Chung quanh ta vũ trụ thật là xanh
Qua muôn kiếp hồn thơ không tóc bạc
Ta ở bên nhau trên đầu sóng giạt
Ta ở bên nhau trong vực sâu đen
Dù ở đâu đêm tối chẳng tia đèn
Em có sẳn ánh tim lòng rực sáng
Hãy yêu em qua hình hài bóng dáng
Nhưng đừng quên tản mạn của hồn em
Anh nhìn đâu trong gió hoặc bên rèm
Em vẫn có hồn em len vũ trụ
Vào hơi thở em cho anh thật đủ
Thoảng trong mơ ấp ủ mộng liêu trai
Dẫu mỗi nơi đừng vắng bặt dấu hài
Trên khắp lối hai ta đồng sánh bước
Xin nâng niu mảnh hồn em trong suốt
Được trọn đời nà nuột giữa tim anh
Bên ly rượu nồng thắm đượm mối tình xanh
Giữa cát bụi được an lành quấn quít
Và thế nhé ta đi vào vô định
Của không gian, khi tan loãng thời gian
Trong kiếp trần ai hay cõi mơ màng
Chỗ đứng bên anh, dành em cố định!
GIAO DUYÊN
Khơi biển rộng sóng nghiêng vào đầu gió
Trong tim anh theo dấu bóng kiều thơm
Nói với em lời yêu trải thảm hồn
Nhuộm chín trời cho hồng hoa đua nở.
Thú đau thương gắn liền bên nỗi nhớ
Bởi chuyện tình xuyên suốt cả ngàn năm
Khúc trầm ca như viên mãn thì thầm
Giữa bao la biết khi nào mới đủ.
Thu lại về trắng xóa trời mây phủ
Dậy muôn trùng vàng thắm gam tình yêu
Trao cho nhau mộng ước chẳng được nhiều
Nếu biết đủ là hạnh phúc rồi ấy.
Xây ước mơ cho niềm tin thức dậy
Khắc vào đời những dấu ấn tinh anh
Khêu lửa lòng vun đắp những mầm xanh
Cho hy vọng ngự trên vùng núi bạc.
Rán chiều lên ôm ấp ngàn mây giạt
Đưa tiễn ngày nhường bước lại đêm đen
Đốt cháy tim côi lấp lánh ánh đèn
Sưởi ấm hồn say trong từng tia sáng.
Chỉ là mộng du khai sinh hình dáng
Chỉ là vọng tưởng thêu dệt bóng em
Chỉ là gió thoảng lay đọng bức rèm
Nhưng chính là anh bên lề tứ trụ.
Nghe lời thơ vương hồn hoang thấm đủ
Ngây ngất sắc hương hằn vết trẻ trai
Sóng sánh bên nhau thanh thoát gót hài
Hướng cánh chim bay muôn trùng chung bước.
Vén bức màn đêm nắng vàng xuyên suốt
Đôi tim đan quyện hòa nhịp em anh
Cánh chim hải âu tìm về biển xanh
Khép nụ hôn đầu thẹn thùng qua quít.
Ngụp lặn hư vô bước vào số định
Thuyền lặng lờ trôi cập bến nhân gian
Tung hứng sắt son thức giấc muộn màng
Ủ mộng trăm năm giao duyên tiền định.
UYÊN ƯƠNG

Thì đàn ong sẽ lạc lối đường thơm
Dòng mật hoang rơi uổng phí tâm hồn
Hoa ngủ vùi giấc đông không chịu nở.
Xuân trầm mình sắc màu thao thức nhớ
Dệt mơ đời lành lặn giấc trăm năm
Mộng nam kha chỉ chiếc lá buông thầm
Thân rũ mục phải là dâng hiến đủ?
Rét nàng bân cắt da làn áo phủ
Co ro đời dòng sông thổi nguồn yêu
Từ non xa đã nuôi ước vọng nhiều
Nên mài miệt ra đi từ dạo ấy
Trời nổi gió cho lùa con sóng dậy
Vườn hồng xưa không thiếu tiếng vàng anh
Hoa gởi hương trong tàng lá thu xanh
Vòm mây xa cũng nghiêng sầu bàng bạc
Thơ vô hình nhưng máu tim dào dạt
Đêm ba mươi có mờ mịt màu đen
Rặng bần de đàn đóm cố chong đèn
Dành hiện diện nhỏ nhoi tia ánh sáng.
Vẽ lên xuân nhạc du ca vô dáng
Ta về ngang lối gió nhận ra em
Mượn nồm nam ta hãy cứ căng rèm
Thuyền độc mộc quay về nơi bến trụ.
Trắng một trời bâng khuâng vương vấn đủ
Lòng biển sâu sò nuôi lớn ngọc trai
Tắm nhiêu khê vẫn thanh thản khôi hài
Thong dong hiểu dìu tay chầm chậm bước.
Nắng tiền duyên vào không gian thấm suốt
Từ không hư thể giác đón tinh anh
Quang hợp đa chiều diệp lục nguyên xanh
Nuôi dưỡng sinh sôi quả cành cam quít
Dẫu mơ hồ trong khung viên tiền định
Những du thuyền tạm ghé viếng trần gian
Có thiết tha hay hờ hững không màng
Thì giả thật có thể nào phủ định?!...