
Đến đi về ở cũng là duyên
Ảo hóa một đời thân bướm mộng
Giật mình chợt tỉnh đất trời nghiêng!
Theo nẻo quanh co lối gập gềnh
Đường dài leo lách bóng chênh vênh
Chùn chân ngơ ngác qua chòm lá
Lữ khách bơ vơ lạc cõi thiền
Nghe trong quạnh vắng tiếng dạt dào
“Của dòng suối nhỏ biệt âm hao” (TP)
Không gian u tỉnh lời vang gọi
Của Đấng Như Lai tự thuở nào
U trầm thăm thẳm tiếng chuông ngân
Tự chốn nào xa vẳng đến gần
Hư không im vắng trong tịch lặng
Lòng trần còn đọng chút bâng khuâng
Vô Ngã