Đã lâu rồi anh không ghé sang
Hoa dại giờ đây đã úa vàng
Không còn lã lơi theo cánh bướm
Mượn gió chở đầy mộng chiều hoang.
Hôm anh tìm đến mưa đâu rơi
Mà sao giọt nhớ vỡ thành lời
Hạt bụi si tình vương lối cỏ
Hiu hắt cô đơn nhớ rã rời.
Chẳng lẽ anh về… về luôn sao
Quên nhành hoa dại mọc bên rào
Nay biết nhớ thương người xa lạ
Vần thơ thắm thiết của thuở nào.
Hoa dại