Lỡ mang lấy một chút tình
Tự mình mãi buộc lấy mình vào trong
Khư khư ôm ấp trong lòng
Vần thơ người viết... long đong suốt đời
Mơ màng quên cả cuộc chơi
Tỉnh ra mới thấy tình ơi võ vàng
Vầng trăng khuyết, đêm nguyệt tàn
Heo may đơn lạnh thổi sang bên này
Để cho lá úa rụng đầy
Khơi bao nỗi nhớ đắp xây tình sầu
Thu về người ở nơi đâu ?
Hay như chiếc lá qua cầu gió bay.
Trăng Khuyết