

Màn đêm buông giục giã anh đi vội
Gió heo may nối gót tới nhà em
Anh khai mào huýt sáo bản ca êm
Mật hiệu gọi người yêu qua ngõ tối
Đôi bóng mờ bước êm gò cỏ rối
Lúa đơm bông ngào ngạt phấn hương trinh
Hơi thở dồn ngây ngất ấm quanh mình
Giun dế hòa tấu lên muôn điệp khúc
Vầng trăng lên lấn che làn mây đục
Chị Hằng Nga e ấp giấu dung nhan
Tuổi học trò vòng lễ giáo can ngăn
Tay trong tay mà chẳng hề lơi lả
Tóc xanh không nghiêng, vai gầy không ngả
Mà má môi chẳng kề sát má môi
Ôi, sóng tình dâng ngập bến xục xôi
Sao thản nhiên, phải chăng ta lạc nẻo?
Tiếc làm chi thoáng mộng mơ khô héo
Tình đầu non như sớm nắng chiều sương
Dẫu khen chê hai đứa chẳng bận lòng
Thời tuổi ngọc tình quê xưa khờ dại.
Dương Ngọc Nhuận