Một ngày lịch đỏ. Bon bon qua các con phố dài sầm uất để về nơi nó hằng yêu thương và mang nặng lòng yêu kính. Bên này là ngọc biển với những đợt sóng bạc đầu. Sau lưng biển là dãy núi xanh thẫm, một màu xanh huyền bí của tuổi thơ nó.Bên đây là dòng sông Cu Đê với cồn đất xanh và khu phố Thủy Tú. Như tên gọi cái nơi mây nước hữu tình ấy. Nhà cô của nó đây rồi. Ngồi trên bộ ghế đá đặt ở vạt đất trước nhà nhìn ra dòng sông thấy bao nhiêu là hồi ức của chúng nó. Cái ngày chúng còn mang màu áo trắng…Cái ngày chúng là thiếu nữ xinh tươi… Duyên chồng vợ ngắn ngủi của em nó…Cái ngày …Ôi bao là hồi ức ùa về…. Chúng hàn huyên với nhau bao nhiêu là chuyện. Có những tâm sự chỉ chị em nó chia sẻ cho nhau nghe mà thôi. Nhưng tuyệt nhiên chúng không hề nhắc lại kỉ niệm xưa…Chúng xếp kỉ niệm vào góc tim trầm tĩnh của tuổi vào thu cuộc đời. Bây giờ chúng chỉ nói với nhau về trách nhiệm, bổn phận. Và bao giờ chúng cũng cười với nhau thật duyên. Hình như chị em nó chẳng bao giờ hết duyên như lời bài dân ca ấy.Dẫu tóc chị em nó đã mòn nhiều, đã rụng nhiều và thưa đi một nửa…Con chị bảo con em hãy uốn lại mái tóc xù như ngày xưa cho đẹp. Con em cười bẽn lẽn đưa tay vuốt vuốt mái tóc cụt ngủn hứa vài hôm nữa tóc dài thêm ra sẽ đi uốn xù. Dưới con mắt của con chị ,con em với cái mũi hếch thật bướng và mái tóc xù bông lại tươi sáng như vừa vào tuổi thanh xuân. Những hạt mưa kéo thời gian trở lại và chúng đưa nhau vào nhà. Cô nó đây. Một niềm thương cảm trào dâng khi hai cô cháu nhìn thấy nhau.Nào là tội con quá hỉ, nào là cô nhớ con … thằng … Vừa xoăn xuýt với cháu cô vừa lấy ra …nào là dừa để uống nước , cá bống đồng cô vừa mua , nải chuối xanh nấu với ốc đúng món ăn miền Bắc mẹ con ưng …Và cả trái tim yêu thương của cô vội vàng gói ghém cho nó. Con em lấy ngay cái giỏ mới mua cho con chị có cái đựng quà quê về nhà.Nó nhìn vào đâu cũng thấy lòng rưng rưng. Nhìn cô, nó nhớ ba mẹ mình, nhớ ngày cưới em trai cô thức cả đêm gói bánh su sê lá dừa để bưng lễ phẩm rước dâu.Quả đúng là hồi ức làm ta muốn khóc.
Nó thơ thẩn đi trên con đường mới lòng cứ tự hỏi bụi duối vàng đâu, những cây lưỡi long mọc trên cồn cát trắng, những bụi cây hoa bông tai vương đầy dây tơ hồng đâu rồi nhỉ. Nó giật mình khi nghe anh nó hỏi : « Cô về đấy à ». Nó lúng túng vội hỏi: « Anh đi đâu thế ? ». May là anh nó bận đưa con trai ra sân bay để qua nước bạn sau đợt về Nha Trang hội thảo. Nó vội đến nhà chị họ, mở vội cái cửa chỉ khép hờ vì chị nó đi chợ sợ nó về không có chỗ vào. Kỉ niệm về người anh , người chị con cô cậu mà ba nó đem tấm ảnh chân dung ra Bắc luôn cất trong ví cứ ùa về trong lòng nó. Lần đầu tiên chị em nó biết rạp chiếu phim năm nó 10 tuổi là lần ba chị em nó được anh họ dẫn đi xem. Bộ phim « Hãy chờ tôi với » ở rạp Tân Thanh.Rồi con đường làng cát trắng …chị em nó cùng chị hai và vợ chồng anh nó tiễn anh mỗi lần anh trả phép về lại đơn vị…Anh nó đi bộ đội ở Cam –pu –chia. Những năm tháng khó khăn của anh chị nó khi chưa có con, thật là khổ. Giờ các cháu đã trưởng thành. Cháu gái thì yên bề gia thất, cháu trai thì học hành giỏi giang. Anh nó vẫn trai trẻ như ngày đi bộ đội. Ấy là trong lòng nó thấy thế. Tóc anh nó bạc nhiều. Đến nó mà còn bao nhiêu sợi bạc huống hồ chi là anh nó. Nhưng lần nào vì các em ở xa, vì các em không có điều kiện, anh nó cũng là người phải đi lo giãy mả, dọn dẹp nghĩa trang bên ngoại thay phần các em… Nó miên man nghĩ mãi không cùng với lòng biết ơn sâu nặng. Chị nó đã về. Một bao to nào bún , nào cá, nào nghêu… Chị nó tưởng có các cháu về nên mua nhiều cho chúng ăn. Nó nằm dài ra chiếu chờ chị nó vừa hấp nghêu vừa trò chuyện, nó như đứa trẻ chờ ăn. Sướng nhất là được ở vai em. Dù có bao nhiêu tuổi ở trong nhà chị nó vẫn chăm lo cho nó như một vị khách quý. Ăn xong nó đắp cái chăn ấm của chị nó lăn ra ngủ. Một giấc ngủ trưa hiếm hoi, không phải lo dậy đi làm cho đúng giờ, không phải lo chở con nó đi học.Nó ngủ một giấc trưa ngon lành và vô tư lự.Mở mắt ra nó nhìn thấy bờ vai chị nó nghiêng nghiêng, mái tóc óng ả , đen mướt dài và dày của thời áo trắng của chị nó đã không còn mướt nữa. Năm tháng làm cho chị em nó luống ngậm ngùi nhưng lần nào về với chị nó cũng là những giờ phút đáng quý, đáng yêu…Bao giờ chị nó mới có được căn nhà mới như mơ ước, bao giờ nó mới được bình yên ? Bao giờ… Bao giờ nhỉ ? Thây kệ hết. Chỉ biết là chị em nó đang hạnh phúc với phần phúc nhỏ nhoi mà số phận ban tặng. .. Chị nó lại vét trong tủ lạnh ra hai loại cá cho nó đem về rồi mới yên tâm.Lần nào cũng thế, về nhà chị nào , anh nào, cháu nào cũng thế… Những món quà quê chất chứa yêu thương của tình họ hàng chứ quẫy lên trong trái tim chật chội của nó. Nó đi như bay trên con đường xưa thân ái,qua bao kỉ niệm, qua bao năm tháng…in dấu trong lòng nó những gương mặt…những ánh mắt…những tấm lòng… Nó thật là may có một quê hương vô cùng hữu tình, có họ nội , họ ngoại với những người bà con luôn yêu thương và quan tâm chị em nó. Và đặc biệt những mái trường chị em nó lớn lên đều có những thầy cô và bạn bè để lại những năm tháng đáng nhớ, đáng yêu hun đúc nên tâm hồn và trí tuệ của nó một nhân cách đáng sống. Nó có những người thầy xứng đáng với lòng kính trọng và ngưỡng mộ mà ban nãy chị em nó vừa gọi tên từng người : Vợ chồng thầy Lực cô Hồng, vợ chồng cô Chung thầy Hựu, vợ chồng thầy Bảy cô Bạch Ngọc Lan, vợ chồng cô Phương thầy Thông, cô Minh, cô Diệu, cô Cẩm Túy, cô Kim Loan, cô Nữ…Đặc biệt lớp nó có những cặp anh em, chị em học cùng một lớp, có nhiều những chị em, anh em vừa bà con vừa là bạn học. Thời gian chẳng nhiều cho chị em nó nhắc nhở từng người…
Thôi thì dù ít gần nhau nhưng có dịp về quê nó lại được ăn món ngon chị nó nấu, nhắc nhở kỉ niệm thời hoa niên với chị nó .. Chỉ thế thôi nó cũng vô cùng biết ơn cuộc sống rồi. Vì bao giờ kỉ niệm đẹp cũng phủ choàng lên đời nó cái êm ái gấm nhung lụa là riêng quê- xứ Xuân Thiều, Hòa Hiệp !
.