ST: Ngô Thụy Miên
EM VÀ MÙA THU
Mùa thu,
Em đạp xe chầm chậm giữa hai hàng cây râm mát. Những chiếc lá lao xao như cười đùa cùng em. Làn gió nhẹ mơn man đôi tà áo trắng. Em nghĩ về ngày mai và ước mơ một tương lai tươi đẹp. Khẽ mĩm cười một mình rồi hất nhẹ mái tóc dài. Bóng dáng một chàng trai đạp xe chầm chậm phía sau. Cảm nhận một chút là lạ, dịu dàng theo về cùng những yêu thương …
Mùa thu,
Em vặn tay ga cho xe lao đi trên con đường dài thăm thẳm. Gió bụi mịt mù, nắng rát làn da. Mái tóc dài đã được cuộn lại, giấu trong chiếc áo khoác và chiếc nón bảo hiểm. Nhủ thầm: cuộc đời sao đầy những vất vả lo toan. Chàng trai thuở nào bóng dáng đã xa xăm …
Mùa thu,
Những cơn mưa kéo dài tím tái bờ môi. Em co ro trong chiếc áo mưa và phóng nhanh trên con đường quen thuộc. Kia quán cafe góc phố với nhiều kỷ niệm ngọt ngào. Thèm ly cafe, thèm hơi ấm, thèm cảm giác thu xưa. Nhẩm vu vơ một bài hát để quên đi cảm giác lạnh lẻo, cô đơn …
‘Và em có nghe khi mùa thu tới
Mang ái ân mang tình yêu tới
Em có nghe nghe mùa thu nói
Mình yêu nhau nhé!’
Mùa thu,
Dí chân vào những chiếc lá vàng rơi, chẳng còn thấy lãng mạn, chẳng còn mong nhớ, chỉ còn sót lại nỗi niềm thương đau, vụn vỡ. Những ước mơ, những yêu đương của một thời tan biến …
Ai đó đã tốn bao nhiêu bút mực để ca ngợi mùa thu. Và em cũng đã từng như thế, đã từng yêu những lời thu ca lãng mạn, đã từng lang thang nhặt chiếc lá vàng ép vào trang nhật ký …
Và em, trở về cùng thực tại, đã trãi qua biết bao nhiêu mùa thu, những mùa thu trong mưa gió, bão bùng…
Và em, đã dầm mình trong vô khối những giọt mưa thu … giờ không còn khóc nữa. Bởi những giọt nước mắt đã chảy ngược vào trong. Lắng đọng nơi trái tim tạo thành lớp vỏ bọc mặn đắng…
Và em, tự hỏi lòng
Trái tim em bao giờ thôi thổn thức và mùa thu bao giờ khơi dậy những yêu đương?
CH