“Biết hay mà không tin, gọi là dại, Biết dở mà không chữa gọi là mê”
Tiền
Thơ: Dương Tuấn
Có nghĩa gì đâu một chữ tiền Đem tình nhân loại hóa cuồng điên Anh hùng lỡ vận rộng lòng thích Hào kiệt hám danh thấy cũng ghiền Kẻ dưới trao hồn cho ác quỷ Bề trên ngậm máu giả thần tiên Rừng tham núi vọng còn đeo mãi Hỏi lại trần gian mấy kẻ hiền ?
“Biết hay mà không tin, gọi là dại, Biết dở mà không chữa gọi là mê”
Nụ cười không vui Thơ: Tùng Trần
Có những lúc tưởng chừng như đơn giản Mà bạc tiền muôn vạn chẳng thể mua Nhưng có thứ người nghèo khó lại thừa Chỉ tiếc rằng cuộc đời chưa bằng phẳng . Nên mỗi người có bầu trời khoảng lặng Cuộc đời này ai đặng hết được đâu Kẻ trắng tay mong hai chữ sang giàu