Vợ giận
Hờn chi phải chịu cảnh cô đơn
Giấc ngủ không ngon cứ chập chờn
Phở béo thơm ngon ăn vẫn nhạt
Gà hầm xối mỡ nuốt nào trơn
Ngày qua vắng lặng đâu lời nói
Tối lại im re bặt tiếng đờn
Cấm vận nghe thèm cơm cháy khét
Xin em hạ bớt những nguồn cơn.
Nhật Minh
*
.
GIẬNLặng ngắt âm thầm góc phố đơn Đâu lưng quay mặt sắc se chờn Đìu hiu cảnh cũ vầng trăng nhạt Lạnh lẽo bàn con chiếc bát trơn Lãng tử mừng rơn theo tiếng sáoThuyền quyên ngậm tủi với dây đờn Nồi cơm bốc lửa xông mùi khét Tầm tả mưa hoài chửa dứt cơn...thẩmthyphượng.
*
VỢ GIẬN
.
Gieo sầu cứ ngỡ cảnh ngoài hơn
Tự chuốc vào thân ngoảnh mặt hờn
Bảng lảng sương mù đêm nhạt nhẽo
Ào ào gío thổi sớm buồn đơn
Ngày qua biếng giọng im lìm tiếng
Buổi đến chùng dây lạnh lẽo đờn
Nhất vợ dù đi tìm phở quán
Cơm nhà đứt bữa thấu nguồn cơn.
hoanghoon
.
Cấm vận
Chê bà xấu xí… hãy làm đơn
Nhịn nhục nhiều phen tưởng dễ chờn
Lá úa chiều thu đâu ngán ngại
Phượng tàn cuối hạ đó nào trơn
Căm lòng tối đến không thèm hát
Giận dỗi về đêm chẳng gảy đờn
Cấm vận mươi tuần cho đói khát
Khi nào ngả mũ mới vừa cơn.
Lã Thế Phong
.
MỘNG THƠ...Mê thơ không sợ phải cô đơnHam hố so dây nhịp phím đờnGió thổi năm non tìm thú hứngSông luồn tám ngả mượn tình trơnNgờ đâu không cá ao mương cạnLại nữa trăng lu cảnh vật chờnThấp thoáng liêu trai hề ngã ngớnTrở về thực tại lạnh từng cơn...thẩmthyphượng.
Cho chừa…
Dẫu biết giận hờn ngủ chiếu đơn
Đào hoa tật xấu vẫn chưa chờn
Ra đường ngắm gái buông lời ngọt
Giữa phố theo nàng nhả chữ trơn
Bởi tính đa tình… mây dỗi gió
Do vì lãng mạn… phím lơ đờn
Ham chi bóng sắc nằm than thở
Mỗi lúc đêm về cứ quyện cơn.
hai au